Nối gót người xưa

…. nối gót người xưa
Vì hiểm họa mất nước cùng những khổ đau không ngừng của dân tộc, vì những xót xa quằn quại triền miên của quê hương, vì những máu xương đổ xuống để tạo dựng những trang sử oai hùng đánh đuổi ngọai xâm của tiền nhân, của cha anh, của bè bạn,
Chúng Ta
Hãy đứng lên nhận lãnh trách nhiệm
Hãy đạp lên những sợ hãi mà cùng nhau bước tới, bước tới. Đọc tiếp

TÀI LIỆU header


TÀI LIỆU

Date




_____________________________




LỜI THƠ DÂNG MẸ

David Thiên Ngọc
8-7-2014

  

Tay xiềng xích, chân cùm quỳ lạy Mẹ.
Chốn ngục tù của 90 triệu con dân.
"Cõi thiên đường" ngập tràn muôn suối lệ...
Xác thân con vùi dập đã bao lần.

Thuở hồng hoang Mẹ sinh ra trăm trứng.
Xứ Rồng Tiên Âu Lạc nước non mình.
... Rồi từ đó máu xương bồi đất Mẹ.
Được vuông tròn, chim hót buổi bình minh.

Cha xuống biển, Mẹ lên rừng mở cõi...

Đêm nhớ thương nhắn gởi với trăng ngàn.
Trường Sơn ơi...chập chùng vang tiếng gọi.
Hải đảo xa sóng vỗ nhớ buôn làng.

Rừng ngóng biển xa ngàn xa vời vợi...

Biển nhớ rừng trong nỗi nhớ khôn nguôi.
Non nước dặm ngàn một màu xanh biên biếc...
Máu của Cha kết thịt Mẹ muôn đời.

Chúng con quyết một lời thề non nước.

Dẫu ngục tù, xiềng xích với gươm đao.
Nơi ngục thất thắp nén hương dâng Mẹ.
Cùng vần thơ bằng những giọt máu đào.

Chúng con mãi tự hào con của Mẹ.

Trưng Nữ Vương đến Nguyễn Huệ oai hùng.
Từ Thăng Long đến Hòn Ngọc Viễn Đông.
Viết trang sử bằng máu xương bằng lệ.

Ngày hôm nay nước non mình dâu bể.

Giặc Bắc phương lần nữa giết dân lành.
Ba nén hương cầu Mẹ anh linh.
Thổi thêm gió cho căng buồm vượt sóng.

Ngục tù lớn dẫu muôn trùng bóng giặc.

Nhưng có nào khuất phục được trái tim.
Chỉ còng trói xác thân bằng xương thịt.
Lửa tinh thần ngùn ngụt vút trời cao.

Nỗi niềm riêng đánh động tới ngàn sao.

Cớ chi chung giọt máu đào.
Mà đem oan nghiệt trói vào anh em?
Để rồi thức giấc nửa đêm.
Giật mình, mình cũng con tim Lạc Hồng.

David Thiên Ngọc 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét