27-7-2012
Nếu Trung Quốc quyết định cưỡng chiếmTrường Sa, hoặc chỉ cưỡng
chiếm một số đảo, lúc này thì ngoài những tuyên bố phản đối của các quốc gia
Đông Nam Á và phương Tây nó sẽ không gặp phải trở ngại nào lớn, đặc biệt là khi
Trung Quốc bảo đảm quyền tự do hàng hải cho các quốc gia này. Nhà nước Việt Nam
hiện đang gặp phải cuộc khủng hoảng về tính chính đáng lãnh đạo và sẽ không có
đủ ý chí chính trị để tổ chức một cuộc chiến tranh du kích cắt đứt đường hàng hải
trên Biển Đông đối với tàu hàng Trung Quốc, mối đe dọa lớn nhất đối với Bắc
Kinh. Nếu Trung Quốc quyết định thực hiện một cuộc chiến tranh cưỡng chiếm cục
bộ lúc này, có khả năng chúng ta sẽ mất Trường Sa và không bao giờ lấy lại được
nữa.
Đã hai năm trôi qua kể từ tuyên bố của Ngoại trưởng Hillary
Clinton ở Hà Nội nhưng quan hệ quân sự Việt-Mỹ vẫn chưa có tiến triễn gì đáng kể,
ngoài những việc có tính biểu tượng như đưa tàu hải quân Mỹ vào thẳng Cam Ranh
để sửa chửa chứ không còn phải giấu mình ở cảng Vân Phong. Người Mỹ đã làm những
gì có thể làm để kéo Việt Nam ra khỏi sự cương tỏa của Trung Quốc. Họ làm những
điều đó với một đòi hỏi khá đơn giản: thực thi nhân quyền cho chính công dân Việt
Nam. Nhưng chính quyền Việt Nam vẫn không có một động thái nào để tự cứu mình
và cứu lấy quốc gia trước mối nguy xâm lược của Trung Quốc. Cứ theo tiến độ này
thì phải mất ít nhất một thập niên nữa quan hệ Việt-Mỹ mới đủ sự tin cậy để có
những hỗ trợ quân sự. Bắc Kinh hiểu rõ điều này. Nếu Bắc Kinh lúc này quyết định
cưỡng chiếm các đảo Trường Sa hiện đang được bảo vệ bởi hải quân Việt Nam thì Mỹ
sẽ đương nhiên bị đặt ra ngoài vòng chiến sự. Mỹ sẽ không thể làm gì giúp Việt
Nam ngoài việc lên tiếng phản đối.
Những người lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay phải hiểu
rằng mất Trường Sa là mất Đảng. Bắc Kinh chắc chắn đã chuẩn bị một giải pháp
thay thế với những gương mặt hiện nay gắn bó với Bắc Kinh. Chỉ cần một động
thái mị dân như trả lại một vài đảo Trường Sa cho Việt Nam là Bắc Kinh có thể để
đổi lấy tính chính đáng cho đám lãnh đạo mới được Bắc Kinh dựng lên này. Đảng sẽ
vỡ ra nhiều mảnh. Bắc Kinh có thể sẽ rót tiền vào để cứu nền kinh tế và cứu
nhóm lãnh đạo nô bọc. Nhưng đất nước sẽ rối loạn. Lịch sử lặp lại. Nhân dân sẽ
đi theo một tầng lớp lãnh đạo mới tổ chức kháng chiến để cứu quốc gia.
Hai năm qua là một khoảng thời gian quan trọng trong chiến
lược bảo vệ Biển Đông và nhà nước Việt Nam đã để cho cơ hội đó đi qua. Nhưng
không phải là đã quá trễ.
Những người lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam hiện nay phải thức
tỉnh để hiểu rằng Bắc Kinh có tổ chức chiến tranh hay không là để nhằm phục vụ
các mục tiêu chính trị của nó chứ không phục thuộc vào bất cứ điều gì nhà nước
Việt Nam làm hoặc không làm. Nhà nước Việt Nam không có khả năng tác động Bắc
Kinh để giúp ngăn chặn chiến tranh và bảo vệ chủ quyền quốc gia. Chỉ có một
quan hệ đồng minh quân sự với Mỹ mới có thể giữ được Biển Đông. Lúc này những
người lãnh đạo nhà nước phải nhanh chóng xúc tiến thiết lập một lộ trình nhằm
xây dựng quan hệ đồng minh quân sự với Mỹ. Lộ trình này bao gồm các đòi hỏi
không thể thỏa hiệp của Mỹ là thực thi nhân quyền và dân chủ ở Việt Nam. Nếu những
người lãnh đạo Đảng có bản lĩnh thì lộ trình vẫn có thể bảo đảm quyền lực chính
trị của họ.
Sự sợ hãi mất quyền lực ở những người lãnh đạo Đảng Cộng sản
đã nhiều lần làm lỡ mất cơ hội phát triển và bảo vệ quốc gia. Lần nay họ đứng
trước một lựa chọn khó khăn hơn: sự sợ hãi sẽ làm họ mất tất cả. Nhưng tệ hại
hơn nó sẽ làm cho quốc gia vĩnh viễn mất đi một phần lãnh thổ.
Và lịch sử sẽ không bao giờ tha thứ cho họ.
https://www.facebook.com/notes/tr%E1%BA%A7n-minh-kh%C3%B4i/m%E1%BB%99t-kh%E1%BA%A3-n%C4%83ng-chi%E1%BA%BFn-tranh-%E1%BB%9F-bi%E1%BB%83n-%C4%91%C3%B4ng/10151298138548242
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét