Nối gót người xưa

…. nối gót người xưa
Vì hiểm họa mất nước cùng những khổ đau không ngừng của dân tộc, vì những xót xa quằn quại triền miên của quê hương, vì những máu xương đổ xuống để tạo dựng những trang sử oai hùng đánh đuổi ngọai xâm của tiền nhân, của cha anh, của bè bạn,
Chúng Ta
Hãy đứng lên nhận lãnh trách nhiệm
Hãy đạp lên những sợ hãi mà cùng nhau bước tới, bước tới. Đọc tiếp

TÀI LIỆU header


TÀI LIỆU

Date




_____________________________




CUỘC CHIẾN NÀO ?

Oanh Yến Thị Phạm
21-01-2013

1
“Bên thắng cuộc”, không nói về một cuộc chiến tranh đã qua, “Bên thắng cuộc” đang nói về một cuộc chiến tranh đang diễn ra giữa Đảng CS VN và Dân Tộc Việt Nam từ mốc lịch sử đen tối 30/04/1975.

Tác phẩm “Bên Thắng cuộc” của tác giả Huy Đức, trong thời gian gần đây như  tâm chấn của một trận động đất có cường độ mạnh, xô đổ mọi tượng đài, tháp ngà mà thượng tầng kiến trúc ý thức hệ cộng sản đã dầy công vun đắp, tô vẽ.

Bút ký của Huy Đức như một dòng nham thạch của tư duy minh triết nội sinh, tất yếu phải phun trào thoát khỏi những lớp bề mặt của sự “ngụy biện xảo trá trơ trẽn”, được cấu thành bởi những sức ép “kiến tạo chính trị” duy ngã CS phi nhân tính. Những kiến trúc rệu rạo, chấp vá của học thuyết Mác-Lê mang dấu ấn Hồ Chí Minh, theo dòng chẩy của những sự kiện lịch sử qua Bút ký của Huy Đức, đã bị hủy diệt.

Bên thắng cuộc, đã nhận được những lời khen không ít và cũng hứng chịu không nhiều viên đá Jesus (1).

Những kẻ ném đá, những người ngợi khen và ngay tựa đề tác phẩm, dường như dừng lại mốc thời gian lịch sử 30/04/1975. Nhưng những sự kiện Lịch sử, không thể dối lừa qua ngòi bút của Huy Đức cứ lừng lững trôi như một cuốn phim tư liệu 8mm chiếu chậm, thể hiện lại những giai đoạn đen tối, đau thương, mất mát của nạn nhân của bài toán “Ai thắng Ai?” và “Ai giải phóng Ai?”, chính là Dân tộc Việt Nam.

Những “Ngụy biện” “Khỉ biến thành người sau 80 năm nô lệ giặc Pháp” hay cuộc chiến “thần thánh” chống Mỹ cứu nước, chiêu bài “Độc lập dân tộc” chỉ còn tồn tại, có chăng trong ký ức những kẻ tâm thần hoang tưởng.

Điểm qua những bài viết của những “dư luận viên” cha căng chú kiết như Minh Tâm, Q3 với “Nguy hiểm của sự lập lờ” , Văn Sách, Bình Thạnh HCM với “Hãy tôn trọng lịch sử”, Song Huy-Ngọc Diệp với “Bên thắng cuộc-Vượt qua sợ hãi hay chém gió”. Những tay bồi trong làng viết Tuyên giáo đã múa bút, gân cổ lên lảm nhảm những luận điệu sáo mòn:

Chiến thắng 1975 thực sự là chiến thắng của dân tộc Việt Nam đối với chủ nghĩa thực dân mới của Mỹ. Đế quốc Mỹ sau nhiều năm can thiệp trực tiếp hoặc gián tiếp, hao tốn nhiều tiền của và sinh mạng, đồng thời cũng gây ra bao nhiêu đau thương, mất mát cho dân tộc ta, chính là kẻ thua cuộc” (Nguy hiểm của sự lập lờ, Minh Tâm, Q3).

“Một điều quan trọng. Nhìn lại quá khứ của cuộc chiến tranh, xin đừng xem đây là cuộc chiến tranh của hai anh em Nam-Bắc để khoét sâu chia rẽ, vì đây là cuộc chiến tranh vệ quốc vĩ đại của cả dân tộc” (Hãy tôn trọng lịch sử, Văn sách, Bình Thạnh HCM)

Hay

“Dân tộc ta không tự vạch ra vĩ tuyến 17 (???) để đánh nhau thêm 21 năm nữa. Với khát vọng “Không có gì quý hơn độc lập tự do” dân tộc VN không có sự lựa chon nào khác là đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào” (Bên thắng cuộc-Vượt qua sự sợ hãi hay “chém gió”, Song Huy-Ngọc Diệp).

Minh Tâm còn thuật lại: Khi TBT Lê Duẫn vào Sài Gòn, vừa xuống máy bay, ông đã nắm tay đưa lên rất cao, nói với giọng đầy cảm xúc “Đây là thắng lợi chung của cả dân tộc chứ không phải thắng lợi của riêng ai”

Vâng nhận định này của cố Tổng bí thư Lê Duẫn và các dư luận viên này đã đều đúng.

Không chỉ toàn bộ dân, quân, cán, chính miền Bắc mà cả toàn bộ nhân dân miền Nam đã “lầm lũi” theo Bác, theo Đảng, đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào.

Những bà mẹ Việt Nam anh hùng, miền Bắc, miền Trung, miền Nam, đã tiễn đến đứa con cuối cùng ra chiến trường đánh Mỹ.

Những cậu bé bán báo, đánh giầy, những chị, những bà hàng rong làm giao liên, trên mẹt hàng xén, dưới thúng truyền đơn, lựu đạn, vũ khí.

Những cậu thanh niên học sinh, sinh viên bãi khóa biểu tình chống Mỹ. Những phong trào “Hát cho dân tôi nghe”, phong trào đốt xe Mỹ.

Những vị sư tự thiêu, những Linh mục nằm vùng.

Những ký giả ăn mày, ăn xin, ăn vạ.

Những dân biểu đối lập, đối kháng.

Những sĩ quan, trí thức miền Nam lơ mơ với Liên hiệp ba thành phần.

Những nhà Tư sản cảm tình viên, kinh tài cho Việt cộng.

Đến Nguyễn Cao Kỳ còn che dấu cho thủ lĩnh Sinh viên nằm vùng Huỳnh Tấn Mẫm.

Vâng cả dân tộc đã đánh Mỹ, bằng vũ khí của Tàu của Nga.

Nhận định này chỉ đã đúng vào thời điểm lịch sử 30/04/1975 và một khoảng thời gian ngắn ngủi không lâu ngay sau đó.

Cả dân tộc Việt Nam, đã đi hết từ ngỡ ngàng này, đến ngơ ngác khác trước những đường lối, chính sách, chủ trương qua từng thời kỳ của những “vị Thánh” Cộng sản, độc quyền dẫn dắt cả dân tộc trên con đường vô định đến thiên đường CNXH.

Tất cả những sự kiện lich sử nghiệt ngã, không thể dối lừa được ai, đã được “Bên thắng cuộc” phản ánh một cách trung thực, chậm rãi qua ngòi bút Huy Đức.

Những cái nhìn thiển cận, những đầu óc tăm tối của của Ban Tuyên giáo đã vội vàng xua đám bồi bút lên giọng rao giảng những luận điệu xáo mòn về cuộc chiến tranh vệ quốc, về chiến thắng của cả dân tộc, đế quốc Mỹ là kẻ thua cuộc v.v và v.v.

“Bên thắng cuộc”, Huy Đức không “xô” ai vào bên thua cuộc.

Chính những “vị thánh sống” của Đảng Cộng sản Việt Nam như Lê Duẫn, Trường Chinh, Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu… trong quá khứ cũng như hiện tại đã xô toàn bộ dân tộc Việt Nam vào thế đối lập với Đảng Cộng sản Việt Nam bằng những chính sách, chủ trương, đường lối trong quá khứ đã được ngòi bút Huy Đức thuật lại, cũng như những chính sách đang được áp dụng trong hiện tại.

Những tay bồi bút rẻ tiền này với cái nhìn thiển cận, đã không nhìn ra cái “thần” của “Bên thắng cuộc”
Theo tôi, “Bên thắng cuộc” không nói về cuộc chiến tranh đã qua.

30/04/1975 đã kết thúc một cuộc chiến 21 năm bằng súng đạn của Mỹ, của Tàu, của Nga mà phần thắng rõ ràng là của Đảng CS VN, của Tàu của Nga của cả khối XHCN, kẻ thua rõ ràng là đế quốc Mỹ.

Nhưng chính những ngày tháng tư đen tối 1975, đã lại mở ra một cuộc chiến mới. Cuộc chiến tranh mới này đã kéo dài suốt 38 năm kể từ ngày 30/04 1975. Cuộc chiến này vẫn do Đảng CS VN tiến hành để dành “Độc quyền lãnh đạo” đất nước với toàn bộ dân tộc VN, hiện đã quá chán ngán với mớ học thuyết ngoại lai vô bổ, độc hại.

Không chỉ đối đầu với 87 triệu người Việt Nam, Đảng CS VN hiện phải đối đầu với chính những đảng viên trong Đảng CS VN, những bộ phận không nhỏ trong hầu hết các cấp chính quyền, cơ quan đoàn thể, công ty tập đoàn quốc doanh. Không chỉ 6000 đảng viên ở VinaLine mất sức chiến đấu, bị vô hiệu hóa mà hàng chục hàng trăm ngàn đảng viên trong các Tập đoàn, Tổng công ty, công ty nhà nước làm ăn thua lỗ cả triệu tỷ đồng. Đảng CS VN đang chiến đấu với một thế lực thù địch vô hình, đó là những đảng viên vẫn nhật tụng Mác-Lê, tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh, vẫn choàng lá Đảng kỳ đỏ chói quanh người nhưng trong ruột đã xanh màu Đô-La của những tài khoản bí mật đâu đó ở Thụy sỹ hay quần đảo Cayman, hoặc vàng vọt màu SJC. Miệng vẫn hô lời thề Đảng viên nhưng trái tim lại rắn như những viên kim cương được cất giấu, chôn sâu.

30/04/1975 đã mở đầu một cuộc chiến mới.

Đảng CS VN hiện vẫn đang tạm thắng với độc quyền lãnh đạo đất nước.

Những bà mẹ VN anh hùng, những gia đình liệt sỹ, những thương binh lẫn trong dòng dân oan mất đất vẫn đang chiến đấu cho quyền sở hữu đất đai chính đáng.

Những Blogger, những nhà dân chủ vẫn đang kiên cường chiến đấu cho Tự do Dân chủ.

Nông dân, công nhân, tiểu thương, tiểu chủ, các tầng lớp nhân dân lao động Việt Nam vẫn đang chiến đấu để lo cơm ăn áo mặc trước những chính sách tận thu, hiện tại coi dân như kẻ thù của Đảng và Chính phủ.

Nhân dân Việt Nam hiện đang trong thế cầm cự, nhưng ít nhất họ đã đạt được một thắng lợi ý nghĩa quan trọng được xác tín trong tư tưởng, cái mà không một chế độ toàn trị nào có thể kiểm soát được, là không còn ngây thơ trước những luận điệu du dương của Đảng CS VN và Chính phủ VN. 

Một chân lý mà nhân dân miền Nam đã từng thờ ơ, nhân dân miền Bắc chỉ mới học được sau ngày 30/04/1975:
“ĐỪNG NGHE NHỮNG GÌ CỘNG SẢN NÓI MÀ HÃY NHÌN NHỮNG GÌ CỘNG SẢN LÀM”
của cố Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu.

Qua những thước phim tư liệu của “Bên thắng cuộc”, có ngu gì mà tin nữa!?

“Bên thắng cuộc”, không nói về một cuộc chiến tranh đã qua, “Bên thắng cuộc” đang nói về một cuộc chiến tranh đang diễn ra giữa Đảng CS VN và Dân Tộc Việt Nam từ mốc lịch sử đen tối 30/04/1975.

Trong cuộc chiến hiện tại Đảng CS VN, thật đơn độc.

Lịch sử đã từng minh chứng, trong bất kỳ cuộc chiến tranh nào, dù trường kỳ, dù gian khổ, Dân Tộc Việt Nam nhất định thắng.

Tôi xác tín điều này.
Có phải vậy không HUY ĐỨC?

Hà Nội 20/01/2013
Oanh Yến Thị Phạm

1-Chúa bảo những kẻ ném đá phán xét một phụ nữ bị kết tội ngoại tình:”Ai tự thấy mình trong sạch thì hãy ném viên đá”.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét