6-3-2016
Giữa hai bên đang tồn tại một cái gọi là "lằn ranh đỏ". Bên
nào bước qua khỏi lằn ranh ấy là có chuyện. Nhưng xem ra thì phía chính quyền
đang càng ngày càng xâm phạm lằn ranh ấy một cách trắng trợn.
Với việc bùng nổ thông tin và không còn nắm độc quyền về
thông tin,chế độ CSVN phải chấp nhận sự đa nguyên trong tư tưởng. Nghĩa là đã
qua rồi cái thời người dân chỉ thì thầm nói nhỏ cho nhau nghe những tin tức phản
động.
Phản động giờ đã công khai và chửi lãnh đạo cũng trở nên công khai. Chính quyền biết rất rõ điều đó nhưng không thể dùng cái còng để khóa miệng dân. Ngược lại họ lại dùng điều đó để tuyên truyền cho cái gọi là dân chủ giả hiệu theo tư tưởng của ông Hồ Chí Minh : "Dân chủ là để làm sao cho dân được mở miệng ra". Tuy nhiên mở miệng ra, muốn nói gì thì nói nhưng đừng kêu gọi lật đổ chế độ, đừng xâm phạm vào chuyện làm ăn của chính quyền là OK. Xâm phạm những điều đó tức là anh đã vượt qua lằn ranh đỏ.
Phản động giờ đã công khai và chửi lãnh đạo cũng trở nên công khai. Chính quyền biết rất rõ điều đó nhưng không thể dùng cái còng để khóa miệng dân. Ngược lại họ lại dùng điều đó để tuyên truyền cho cái gọi là dân chủ giả hiệu theo tư tưởng của ông Hồ Chí Minh : "Dân chủ là để làm sao cho dân được mở miệng ra". Tuy nhiên mở miệng ra, muốn nói gì thì nói nhưng đừng kêu gọi lật đổ chế độ, đừng xâm phạm vào chuyện làm ăn của chính quyền là OK. Xâm phạm những điều đó tức là anh đã vượt qua lằn ranh đỏ.
Phía ngược lại dân vì không biết đoàn kết lại nên chỉ mong
chính quyền ăn gì thì ăn đừng cướp đất,bắt dân bỏ tù,đánh chết dân vô tội vạ...Dân
mong chính quyền tự thay đổi đừng để dân phải ra tay thì khổ cả hai. Nếu chính
quyền xâm phạm những điều ấy cũng tức là chính quyền đã tự vượt qua lằn ranh đỏ.
Tuy nhiên với bản hiến pháp sửa đổi đã được thông qua vào
năm 2013 thì có thể thấy lằn ranh ấy chỉ là giả tạo. Nhìn vào một đất nước người
ta nhìn vào bản hiến pháp. Muốn biết một thể chế có tồn tại lâu dài hay không
người ta chỉ cần xem qua hiến pháp. Với bản hiến pháp ấy,mọi cái đang xảy ra
trên đất nước Việt Nam hiện nay chỉ là tạm bợ. Nhà cửa,đường xá, kinh tế, giáo dục, y
tế, văn hóa, xã hội...mọi cái đều là "của tạm". Tạm để được sống và được
ăn. Cái tạm ấy rồi sẽ có ngày phải đập ra để làm lại hết.
Chính quyền không thể sống mà không tham nhũng, không ăn cướp
của dân và dân cũng không thể cam tâm chịu bị đè đầu, bị cướp bóc mãi... Sự đa
nguyên trong tư tưởng sẽ dẫn đến hành động phản kháng. Đó là quy luật tất yếu và
"lằn ranh đỏ" chỉ tồn tại trong một giai đoạn nhất định.
Thế nhưng một điều đau lòng là trong khoảng thời gian chờ đợi
sự thay thế ấy xã hội đã trở nên vô cảm một cách kỳ lạ. Người với người không
còn đối xử với nhau bằng tình đồng loại. Thay vào đó là sự dè chừng lẫn nhau. Khi
niềm tin,đạo lý đã mất đi thì xã hội đã ngột ngạt đến tận cùng.
Những gì trong bài báo dưới đây là một chứng minh sinh động.
5-3-2016
Mấy ngày nay, các trang báo và mạng xã hội nóng rãy vì vụ
tan nạn thảm khốc do chiếc Camry gây ra ở Ái Mộ, Long Biên cướp đi 3 sinh mạng.
Cảm giác bất an càng thêm nặng nề, khi tai nạn có thể đưa con người về thế giới
bên kia bất cứ lúc nào, không chỉ do sự bất cẩn của bản thân, mà còn do sự cẩu
thả đã đến mức phổ biến trên xã hội.
Chỉ vừa dịp Tết mới đây, thống kê vào mùng Ba Tết cho thấy
các bệnh viện cả nước khám, cấp cứu cho 17.278 trường hợp tai nạn giao thông,
tăng 113% so với Tết năm ngoái, trong đó gần 2.000 trường hợp chấn thương sọ
não.
Những ngày Tết, đi đường chúng ta chứng kiến không ít người
đi xe máy không đội mũ bảo hiểm; đèo hai, thậm chí ba người… Và cũng không ít
người trong số đó mặt mũi đỏ phừng phừng, tiếp tục lái xe đi chúc Tết sau khi
đã có một lượng rượu khá lớn trong bao tử. Lượng người vượt đèn đỏ cũng tăng hẳn
so với ngày thường.
Chỉ cần một lý do, tai họa đã có thể giáng xuống, chứ đừng
nói nhiều lý do cùng kết hợp, như vừa có yếu tố men rượu cùng với vượt đèn đỏ
hoặc không mũ bảo hiểm thì lưỡi hái thần chết đã thừa để kề cổ chúng ta.
Trên mặt đường, cứ chỗ nào không có CSGT là người ta sẵn
sàng phạm luật – thật đáng buồn rằng: “Người Việt Nam sợ công an chứ không sợ
luật.” Những ngày lễ Tết là ví dụ cho tấy dường như cơ quan pháp luật lơi lỏng
thêm một chút, thì chúng ta cũng lơi lỏng cho chính bản thân. Đáng tiếc là tai
họa chẳng bao giờ lơi lỏng cho ai. Coi thường pháp luật, người Việt đang coi
thường mạng sống của tất cả những người cùng tham gia giao thông.
Chỉ trưa qua thôi, tôi chứng kiến một người đàn ông cùng đứng
chờ đèn xanh, rồi vù ga phóng khi chỉ còn có 10 giây là đèn đỏ chuyển xanh, chiều
kia một chiếc ô tô chạy tốc độ cao đã phải phanh gấp, đánh lái. Một hành động
“tiếc rẻ” 10 giây, có thể dẫn đến cái chết của chính người điều khiển phương tiện
và những người xung quanh nếu chiếc ô tô mất lái đâm vào dãy người đang đỗ xe
sau vạch vôi.
Hiện trường vụ tai nạn Camry thảm khốc tại Ái Mộ, Long Biên. Ảnh: VietNamNet |
Chúng ta nói quá nhiều đến việc tâm lý của người Việt là
luôn xem “rủi ro chỉ có thể đến với người khác, còn với mình thì không bao giờ.”
Không ít phụ huynh sẵn sàng sắm cho con xe đạp điện, xe máy đẹp… coi thế
là đủ, không thấy cần phải trang bị thêm cho con một thái độ nghiêm túc về tính
mạng của bản thân và những người xung quanh.
Và những đứa trẻ cứ thế ra đường, thái độ có vẻ ngông nghênh
yêng hùng, nhưng thực ra là hoàn toàn không được bảo vệ, đồng thời cũng là nguồn
nguy hiểm cho những người xung quanh. Cứ thế lớn lên các cháu lại trở thành một
thế hệ coi thường mọi thứ… Vòng luẩn quẩn không bao giờ dừng lại!
Kinh khủng hơn nữa, đó là việc ngày càng phổ biến hơn sự “nhờn
luật” của số đông. Người viết bài này không ít lần phát hoảng khi đi vượt qua ngã
tư rõ ràng là bản thân còn đủ mười mấy giây đồng hồ để đi qua, nhưng chiều kia
đã có ùn ùn hàng chục người đồng loạt cùng vượt đèn đỏ với một khí thế đằng đằng
đầy đe dọa. Tính tùy tiện "tập thể" đã phổ biến hơn, chẳng khác nào
lúc hàng trăm phụ huynh hè nhau đạp đổ cổng trường để cố kiếm hồ sơ nhập học
cho con; hay hùa nhau cùng “hôi” những lon bia đổ ra từ chiếc xe tải gặp nạn.
Trong vụ việc xe Camry gây tai nạn, các thông tin sẽ dần được
cơ quan điều tra làm sáng tỏ. Nhưng một điều rõ ràng là vụ này có nhiều yếu tố
cẩu thả: người được cho là lái xe chưa có bằng lái, gặp xe khác đỗ sai luật
chưa có được cách xử trí phù hợp. Với tình huống đó, thông thường phải lựa chọn
phương án “dừng lại” thì phổ biến người Việt Nam vẫn cố “lách qua” để rồi gây
tai nạn mà vẫn cho rằng lỗi của người khác.
Với pháp luật, ô tô được coi là nguồn nguy hiểm cao độ, nên
đòi hỏi người điều khiển phải có trách nhiệm với những người tham gia giao
thông cao hơn hẳn các phương tiện khác. Tấm bằng lái không đơn thuần là mảnh giấy
để khi nào cần đưa cho CSGT kiểm tra, mà nó thể hiện quá trình học tập, rèn luyện
cả về kỹ năng lái xe, hiểu biết pháp luật và tư cách đạo đức, ý thức trách nhiệm
của người lái xe… Tiếc là chúng ta ngày càng coi thường tất cả những điều đó.
Cái vòng luẩn quẩn sẽ được chấm dứt nếu mỗi người chúng ta,
nghe con số người chết, số ca chấn thương sọ não… mà nghiêm túc ngẫm nghĩ, nhìn
nhận lại mình; quyết định thay đổi bản thân và gia đình mình ngay lúc này. Bởi
nếu chậm, có thể chúng ta sẽ không còn cơ hội để sửa chữa nữa.
Không bao giờ được phép lơ là, lơi lỏng, vô kỷ luật và vô
trách nhiệm… đó là thái độ đúng đắn để bảo vệ sinh mạng của bản thân và những
người xung quanh.
Phúc Lai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét