Nối gót người xưa

…. nối gót người xưa
Vì hiểm họa mất nước cùng những khổ đau không ngừng của dân tộc, vì những xót xa quằn quại triền miên của quê hương, vì những máu xương đổ xuống để tạo dựng những trang sử oai hùng đánh đuổi ngọai xâm của tiền nhân, của cha anh, của bè bạn,
Chúng Ta
Hãy đứng lên nhận lãnh trách nhiệm
Hãy đạp lên những sợ hãi mà cùng nhau bước tới, bước tới. Đọc tiếp

TÀI LIỆU header


TÀI LIỆU

Date




_____________________________




CUỘC TRÒ CHUYỆN VỚI ANH ANDRÉ MENRAS HỒ CƯƠNG QUYẾT

Người Việt Yêu Nước 
22-7-2012

Lòng yêu nước của người dân cứ lú lên lại bị cắt cụt như thế này thì khi đất nước lâm nguy làm sao bảo vệ cho toàn vẹn lãnh thổ đây hả trời.  

 Đang đứng lớ ngớ ở sân vì cả khu phố bị cúp điện thì thấy anh André đi qua. Thấy tôi nhìn anh , anh ngó qua hàng rào hỏi tôi: “Em ơi, mất điện đến bao giờ thì có?” Tôi trả lời: “em biết chết liền”. 

Tôi ngưỡng mộ anh từ lâu rồi vì tình yêu  anh dành cho VN, Tổ Quốc tôi và tình cảm của anh đối với những người dân khốn khổ của tôi ở đảo Lý Sơn, mặc dù cho đến giờ anh đã phải hy sinh và mất mát không ít.Nên hôm đi biểu tình ở Sài Gòn 1-7-2012 tôi cứ sấn đến đi cạnh anh cho”oai”.

      Tình cờ gặp lại anh thế này sau 5 ngày đi biểu tình, tôi vui “như tết” . Biết anh cũng chẳng nhớ  đến tôi nên tôi giới thiệu luôn: “Em hôm nọ đi biểu tình cùng với anh đó”,  rồi tôi rối rít mời anh vào nhà chơi. Chắc thấy tôi nhiệt tình quá anh cả nể nhận lời.

Ngồi xuống ghế anh thẳng thắn với tôi luôn: “Anh hỏi thật, em có phải an ninh không?” Tôi ngớ ra cãi : “Không, em hôm nọ đi biểu tình với anh mà”. “Anh nghi ngờ:… em làm mỹ nhân kế” . Tôi phì cười: “Anh ơi, thứ nhất là em chưa đủ mỹ để kế với anh, thứ hai nếu an ninh tuyển dụng em thì phí tiền và thua là cái chắc. Tính em hay “xúc động”  cứ nhìn thấy giai là “mềm như bún” thì dụ được ai”. Anh cười phá lên. 

Khổ thế đấy, đi cạnh nhau, cùng thể hiện lòng yêu nước mà không biết đâu là người yêu nước thật đâu là an ninh.

        Tôi kể lý do tại sao tôi mời anh vào nhà, vì tôi rất muốn được một lần trò chuyện với anh. 

Anh nói: “em hỏi đi, anh thẳng thắn trả lời” (Trong đầu tôi nghĩ: chắc anh ấy nghĩ mình là an ninh thật rồi) Tôi nói: “Em đọc rất nhiều những thông tin về anh, xem cả phim và những bài anh viết, em rất ngưỡng mộ và khâm phục anh từ lâu rồi. Cái ảnh anh đứng  dơ tay hô Hoàng sa – Trường Sa- Việt Nam hiên ngang và đẹp trai hơn cả Nguyễn Văn Trỗi đi ra pháp trường , được các cờ lốc  lấy đăng tải là em chụp anh đó nha." 

Anh cười : “Vậy à và nói: Anh rất ghét ai nói ngưỡng mộ anh nhé, anh làm tất cả chỉ là xuất phát từ tấm lòng của anh đối với Việt Nam, anh yêu Việt Nam nên anh mới xin vào quốc tịch và VN là quê hương thứ 2 của anh”. Tôi nói : “Thì em ngưỡng mộ anh cũng vì những điều đó và cũng bằng tấm lòng của em thôi mà”. 

Thế là anh không bắt lỗi tôi nữa. 

Tôi hỏi: "Em rất thắc mắc, anh là người Pháp, sao anh lại xuống đường đi biểu tình với sinh viên VN và giơ cao lá cờ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam tại đại sứ quán Hoa Kỳ ở Sài Gòn?” Anh trả lời: “Lúc đó anh vì màu xanh hòa bình trên lá cờ đó em ạ, anh nhìn thấy người dân Việt Nam đau khổ  khốn cùng vì chiến tranh, anh đau xót vô cùng. Điều anh làm lúc bấy giờ chỉ muốn hòa bình do đất nước VN, dân tộc VN. Và cũng chính vì điều này mà anh phải xuống đường đi biểu tình vì giặc tàu hăm he xâm lăng  biển đảo của VN, ngư dân bị đánh đập, cướp, giết. Đau thương và mất mát lại trở về với những người dân khốn cùng đó, nên anh đi  biểu tình”.


        Đến lượt anh chất vấn tôi. 

Anh hỏi: “Tại sao em đi biểu tình, không sợ bị bắt à?" Tôi trả lời: Em đi biểu tình cũng cùng lý do như anh thôi.Trước khi đi biểu tình em gọi con trai em về dặn : Nếu trưa mai con gọi mẹ mà thấy máy mẹ tắt thì con về nói với bà là mẹ đi biểu tình chống Trung Quốc xâm lược đã bị bắt và con hãy chăm sóc bà giùm mẹ. lúc đi biểu tình em  dấu má em” .

Và tôi đùa: “Mà anh cảnh giác em cũng đúng, nhỡ khi bị bắt họ ép quá em khai luôn anh ra”. Anh đốp lại : “Anh đâu có sợ, họ cũng đã gọi anh lên chất vấn rồi, anh như thế nào họ biết rõ còn hơn em nhiều”. Anh đùa lại: “Khi em bị bắt , anh sẽ đi thăm em, lúc đó em muốn ăn gì ? cóc , ổi hay soài?” Suy nghĩ một lúc tôi nói: “Anh mua cho em mấy ký măng cụt”. Anh la lên: “Mấy ký cơ à?” Tôi chép miệng: “Thế anh nghĩ em nhân tiện “đào” anh đó à? anh gửi vào mấy ký, đến em liệu có còn nửa ký mà ăn nữa hay không? chưa gì anh đã tính với em” .

       Chúng tôi còn nói nhiều câu chuyện, tôi đặt cho anh nhiều câu hỏi và tôi đã hiểu thêm về anh, một Người Pháp Yêu Nước Việt hơn nhiều người Việt.  

Khi anh về anh lại hỏi: Em ơi ở đây cúp điện sao họ không báo trước ? Tôi kinh ngạc vì câu hỏi và trả lời: Việt Nam mà anh.

      Anh ấy về rồi mà tôi cứ ngồi thẫn thờ suy nghĩ: Công nhận anh André này nói tiếng Việt sõi thế không biết, không biết anh có biết cây tre mới mọc gọi là  gọi là măng không nhỉ? Đó là lý do tôi đòi ăn trái măng cụt. Lòng yêu nước của người dân cứ lú lên lại bị cắt cụt như thế này thì khi đất nước lâm nguy làm sao bảo vệ cho toàn vẹn lãnh thổ đây hả trời.

http://huynhngocchenh.blogspot.com/2012/07/cuoc-tro-chuyen-voi-anh-andre-menras-ho.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét