Nối gót người xưa

…. nối gót người xưa
Vì hiểm họa mất nước cùng những khổ đau không ngừng của dân tộc, vì những xót xa quằn quại triền miên của quê hương, vì những máu xương đổ xuống để tạo dựng những trang sử oai hùng đánh đuổi ngọai xâm của tiền nhân, của cha anh, của bè bạn,
Chúng Ta
Hãy đứng lên nhận lãnh trách nhiệm
Hãy đạp lên những sợ hãi mà cùng nhau bước tới, bước tới. Đọc tiếp

TÀI LIỆU header


TÀI LIỆU

Date




_____________________________




NẾU !!!

 Nguyên Phan Ph. D
(Specialist in polictical & economic )
15-03-2013

TNM: Bài viết từ năm 2013, nay đã được 9 năm, được đăng lại để chúng ta cùng suy gẫm.

Một năm trước đây, tin tức được tiết lộ từ tòa Bạch Ốc đã được giới truyền thông, truyền hình cho biết: Vào những năm Mỹ ném bom xuống Hà Nội, cựu tổng thống Nixon đã có lần đề nghị thả bom nguyên tử xuống miền Bắc, nhưng sau đó thì Tiến sĩ Kissinger, vị cố vấn đặc biệt đã ngăn cản, bởi vì bom nguyên tử mà đã thả xuống thì chắc chắn cả triệu người chết ngay tức khắc.

 Trở lại chuyện xưa: Nếu như bom nguyên tử thả xuống, thì câu hỏi được đặt ra : Bắc Bộ Phủ có đầu hàng hay không ?

Cũng trở lại chuyện xưa trước chuyện xưa, khi Mỹ thả hai trái bom nguyên tử xuống thành phố Hiroshima và Nagashaki, cả triều đình Nhật Bổn và Chính phủ đương thời đã họp khẩn, để trả lời với Mỹ “đầu hàng hay không?“. Cuối cùng thì Nhật Hoàng đã đích thân xuống ngai vàng và đi bộ ra khỏi cung đìện để ký vào bản văn “đầu hàng vô điều kiện”, với lý do dễ hiểu là không muốn dân bị chết thêm.

Đó là một sự nhục nhã nhất trong quân sử Nhật Bổn, hàng ngàn sĩ quan và chiến sĩ Nhật trên các chiến trường đã tự tử bằng cách rút kiếm đâm vào bụng, hàng trăm vị tướng lãnh và quan chức cao cấp của chính phủ Nhật vào thời đó, đã phải trào nước mắt với cái hận ngất trời, bởi vì vào lúc đó quân đội Nhật chưa hẳn bị thua trên các chiến trường, mà chỉ vì sự đầu hàng của Nhật Hoàng nên quân đội Nhật đã phải bị giải giới.

Nhưng chỉ mấy chục năm sau, người ta mới thấy rằng đó là cái quyết định sáng suốt, thức thời và yêu dân của Nhật Hoàng. Tuy bị buộc không được thành lập quân đội trong sự đầu hàng vô điều kiện. Nhật Hoàng đã lái con thuyền Nhật Bản sang nền kinh tế, và chỉ một thời gian sau, nền kinh tế của Nhật đã đưa Nhật Bản trở thành một cường quốc mà Hoa Kỳ cũng phải kính nể cho đến ngày nay.

 Trở lại câu hỏi: Bắc Bộ Phủ có đầu hàng không, nếu miền Bắc bị thả bom nguyên tử ?

 Xin thưa: Không ?

 Tại sao mà Cộng Sản Bắc Việt lại không đầu hàng ? Xin tạm mượn vài điều ngu xuẩn, gian dối, ác độc của Cộng Sản để giải thích như sau:

 - Bởi vì dân chết chứ Đảng Cộng Sản không chết ! Danh từ “dân” ở đây bao gồm quân đội và nhân dân. Đảng Cộng Sản thì đương nhiên là có những hầm hố an toàn để tránh các loại bom đạn. Mà dân chết thì đó là chuyện bình thường như ăn cơm bữa của con người Cộng Sản, đối với Cộng Sản thì cái chuyện dân chết chẳng có sao cả ! Dân chỉ là bàn đạp để đảng Cộng Sản đạp lên đầu, lên cổ mà dương cái chủ thuyết Cộng Sản lên để theo sát nút đàn anh Trung Cộng.

 - Gần 150 năm về trước, Hoa Kỳ cũng có một cuộc nội chiến Nam Bắc, và sau khi chấm dứt chiến tranh, người đã chết, người bị thương, người còn sống của cả hai bên, đều được trở về nguyên quán, và đều được tôn trọng cũng như đồng hưởng những ân huệ như nhau. Vì vậy mà toàn quân, toàn dân Mỹ đã không có sự hận thù và họ đã tay trong tay, cùng nhau xây dựng xứ sở, và đã đưa nước Mỹ trở thành một trong những quốc gia hùng cường, đứng hàng đầu thế giới kể từ đó.

 - Ngược lại, Cộng Sản Bắc Việt đã ôm trong lòng mối hận thù, vì những sự thất bại chua cay trong các chiến trận lịch sử như Tết Mậu Thân, trận Hạ Lào, An Lộc, cổ thành Quảng Trị v.v… nên sau khi kết thúc cuộc chiến 1975, các chiến sĩ VNCH đã bị họ trả thù bằng cách đưa vào những trại tù, cái mà chúng dùng danh từ “cải tạo” để che mắt mọi người trong và ngoài nước. Những nghĩa trang của các chiến sĩ VNCH thì bị cày phá, còn các Thương Phế Binh VNCH thì bị bắt đi những vùng kinh tế mới, hoặc phải di chuyển đến những vùng xa xôi hẻo lánh, sống một đời rất cùng cực, bị bửa đói bửa no dưới sự đày đọa của Cộng Sản, do đó đã có nhiều người vĩnh viễn nằm xuống.

 - Sau khi giành được chính quyền miền Bắc, thì các đảng phái khác như Việt Nam Quốc Dân đảng, Đại Việt Cách Mạng đảng v.v… bị thanh toán, biết bao người dân vô tội đã bị chết qua cái phong trào cải cách ruộng đất, đấu tố ! Cộng Sản từ phút đầu đã tiêm vào đầu ốc của đoàn viên và đảng viên là phải áp dụng chủ nghĩa tam vô: vô gia đình, vô tổ quốc, vô tôn giáo. Con đấu tố cha là tội bất hiếu, tớ đấu tố chủ là tội bất nghĩa, dân đập phá chùa chiền, nhà thờ, chổ thờ tự ông bà là tội bất kính. Đối với Cộng Sản: con đấu tố cha, tở đấu tô chủ, dân đập phá nơi thờ tự là những người được phong làm đảng viên, bí thư, là anh hùng của đảng, của nhà nước và đó chính là chủ trương của đảng Cộng Sản.

 - Bắc Bộ Phủ dựng lên một cái tổ chức có tên là “Việt Nam Cách Mạng Đồng Minh Hội”, xử dụng chiêu bài đánh Pháp cứu nước để chiêu dụ hàng vạn thanh niên có lòng yêu nước trong thời đó, nhưng mặt trái là dùng tổ chức này để triệt hạ tất cả các lãnh tụ khác nếu họ không chịu thần phục dưới trướng Hồ Chí Minh. Một mặt khác đưa ra kế hoạch trăm hoa đua nở để dụ dỗ, bắt buộc các thiếu phụ đã có chồng nhưng còn trẻ, cùng các thiếu nữ còn trong trắng bỏ nhà ra đi theo tiếng gọi của đảng để cúng hiến cái quý nhất của người phụ nữ cho các đảng viên của đảng Cộng Sản. Đây là hành động của dã thú không còn tính người, đã phá hủy đi cái đoan trang của người phụ nữ Việt Nam. Cái chiêu thức này đã để lại hàng chục ngàn thiếu phụ đang ở trong tình trạng không chồng, không con, họ thật đáng thương sau sự lường gạt của đảng. Hiện nay số ngươi này đang sống đùm bọc lẫn nhau, họ thành lập làng “độc thân” như một nước đàn bà trong truyện “Tây Du Ký”.

 - Từ xưa đến nay, phép trị nước đều lấy dân vi quý, các vị quan đều thương dân như con cái của mình, dân cực khổ thì vị quan đau lòng, dân sung sướng thì quan hân hoan, quan và dân hòa thành một, đó là cái đạo lý thánh hiền. vì thế từ ngữ mới đi đôi  “dân giàu nước mạnh”. Nhưng với Cộng Sản thì dân mà giàu là kẻ có tội, dù là giàu bằng tài ba, bằng mồ hôi nước mắt ! Từ thủa khai thiên lập địa cho đến ngày nay, chỉ có chủ thuyết Cộng Sản mới chủ trương bần cùng hóa nhân dân để cai trị.

 - Người Hoa ở chợ Lớn và trên toàn cõi miền nam, sau sắc luật 10/56 dưới thời cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm, họ đã nhập quốc tịch Việt Nam, tuy vẫn còn nói tiếng Hoa nhưng họ đã trở thành người Việt, và họ là một phần tử đã làm cho miền nam trở thành phong phú. Bắc Bộ Phủ vì quá đần độn, ngu dốt không biết trọng dụng người làm giàu cho đất nước mình, nên đã ngu xuẩn xua đuổi họ ra đi làm giàu cho đất nước khác. Cứ mỗi một người Hoa ra đi bán chính thức đều phải nộp cho họ trung bình 5 lượng vàng để họ chia chát với nhau. Họ quả thật là quá ngu, trong khi đó người Hoa qua tới xứ người lại làm ra hàng vạn lượng cho đất nước khác.

 - Họ vốn đã ngu, lại dương dương tự đắc mình là “đỉnh cao trí tuệ”, không biết trọng dụng nhân tài, chỉ biết chọn người vô học, cày ruộng, đánh cá hoạc thành phần hạ đẳng của xã hội vào làm việc trong các cơ quan nhà nước, còn thành phần có học, có trí thức thì cho là “tiểu tư sản” nên không xử dụng, vì thế mà người miền nam dù biết vượt biên là tìm cái sống trong cái chết, nhưng họ cũng cam lòng ra đi để tìm về miền đất Hứa, một vùng đất thật sự có tự do. Mới ngày nào đó, nếu những người này chẳng may đi không lọt mà bị bắt, thì bị Cộng Sản trói tay, dẫn đi rêu rao ngoài đường, trên cổ những người này mang cái bảng hiệu “Kẻ phản quốc”, sau đó thì vào nhà lao để ở tù. Thế nhưng cũng chính Nhà Nước Cộng Sản nay lại thấy mãnh lực của đồng đô la, lại chính họ đổi “danh từ” từ “kẻ phản quốc” nay trở thành “ Việt kiều yêu nước” rồi nào là “khúc ruột ngàn dặm”. Họ thật là “lưỡi không xương, nhiều đường lắt léo”.

 - Miền nam là một kho vựa lúa, mỗi năm xuất cảng hơn 14 triệu tấn để bán cho các nước khác. Cộng Sản với chủ trương làm cho dân nghèo đói để cai trị, nên đã bày ra cách bắt dân đào kinh dẫn thủy nhập điền, lừa dối với dân là đưa nước vào ruộng để làm thêm được mùa, nhưng sự thật thì vùng 4 chiến thuật với các tỉnh Tiền Giang, Hậu Giang, Cần Thơ, Sóc Trăng, Bạc Liêu, Cà Mâu, Châu Đốc, Hà Tiên, Rạch Giá… tất cả đều bị bao bọc bởi nước mặn từ biển khi thủy triều dâng lên, vì vậy sau khi đào kinh mở đường cho nước vào thì ruộng lúa đều bị nước mặn phá hủy, lương thực còn không đủ để mà ăn chứ đừng nói đến xuất cảng. Đó là sách lược làm cho dân đói để mà trị.

 - Chúng ta cũng đã thấy rằng, trong chiến tranh Việt Nam thì dân là chổ dựa, chổ núp của Cộng Sản, những cuộc hành quân của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đều bị Cộng Sản lùa dân ra làm bia đở đạn, vậy thì ai mà dám tấn công, bắn dân chứ ! Quân Đội Bắc Việt trên thực tế không đủ tài năng để chiến đấu với Quân Đội VNCH, chưa thấy một trận chiến nào mà hai bên tranh hùng với quân số bằng nhau, ít nhất về phía Cộng Sản cũng áp dụng chiến thuật biển người mà thí mạng dân, có nghĩa là ba bốn sư đoàn của Việt Cộng mới dám đụng độ với một sư đoàn của VNCH, và rốt cuộc lần nào Việt Cộng cũng bị thất bại chua cay! Kẻ cầm quân tài ba, phải luôn luôn xem binh sĩ như là thủ túc, như thân nhân của mình, việc đem quân ra thí mạng là chuyện tới nước cùng, bất đắc vạn dĩ mỡ đường máu mới thi hành. Nhưng với Cộng Sản, quân chỉ là rơm rạ, mạng sống của binh sĩ được xem như những hạt đậu của mấy tay phù thủy rãi biến thành người.

 - Qua cái tết Mậu thân, mấy ngàn người bị chôn sống tập thể sau khi Việt Cộng đột nhập vào thành phố Huế, kẻ chết có tới 99% là dân lành vô tội.

 - Quang Trung đại đế năm xưa đã anh dũng chiến thắng quân nhà Thanh, nhờ vào tài khôn khéo về quân sự, ngài đã xử dụng yếu tố bất ngờ, tấn công vào sự sơ xuất của quân nhà Thanh trong dịp chúng ham ăn chơi ba ngày tết. Cộng Sản cũng bắt chước theo chiến thuật đó, bằng cách thỏa thuận với VNCH, tạm đình chiến ba ngày tết để toàn quân, toàn dân của hai bên có thời gian để cúng giổ ông bà, cha mẹ, vì đó là những ngày lễ thật trọng đại trong mỗi một người dân Việt-Nam. Tuy nhiên nói là thế, nhưng Việt Cộng không giữ lời hứa, lại huy động toàn thể quân đội đột xuất tấn công toàn miền nam. Cộng Sản quả thật gian manh qua câu nói bất hủ của tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ”Đừng nghe những gì Cộng Sản nói, mà hãy nhìn những gì Cộng Sản làm“.

 - Lừa dối dân là nghề của Cộng Sản, tuyên truyền với dân miền Bắc rằng miền Nam bị đói khổ đến nỗi đôi đũa, cái chén còn không có mà ăn. Sau 75 chúng ta hai miền vẫn có thân nhân với nhau, khi vào miền Nam, những người từ miền Bắc đem theo chén đũa để mà cho thân nhân ở miền Nam mới bật ngữa ra họ bị Cộng Sản lừa bịp ! Thiệt là “Thiên Hạ Đệ Nhất Bịp” phải gán cái từ đó cho Đảng Công Sản Việt Nam mới là đúng.

 Từ đây chúng ta cũng đặt lại câu hỏi: Nếu tướng Dương Văn Minh không kêu gọi binh sĩ buông súng xuống để đầu hàng vô điều kiện thì tình hình miền Nam sẽ ra sao ?

Xin trình bày những điều sau đây:

 - Như đã nói: Cộng Sản Bắc Việt trên thực tế không đủ tài năng và mưu lược để chiến thắng miền nam. Sự sụp đổ của miền nam là do sự thỏa thuận của đàn anh “Hoa Kỳ”, từ khi cố vấn Mỹ Henry Kissinger đặt chân đến Trung Cộng. Những nhà chính trị, và các vị tướng lãnh của miền nam cũng đều hiểu rõ như vậy. Tuy nhiên miền nam vẫn tin rằng, dù không có đồng minh Hoa Kỳ hổ trợ, mà chỉ cần có đạn dược thì quân sĩ miền nam thừa sức đối phó với Việt Cộng, bởi vì nếu Việt Cộng có thực tài, thì Việt Cộng đã chiếm được miền nam trong hai mươi năm qua.Kẻ biết điều đó không ai rõ hơn là Việt Cộng và Hoa Kỳ.

- Riêng về phía Hoa Kỳ, Mỹ sau khi gặp gỡ Trung Quốc đã đi một nước cờ mới gọi là chiến lược “ Bất chiến tự nhiên thành “, trong âm mưu để cộng Sản Liên Sô tự hủy diệt lấy mà không cần đến chiến tranh, vì vậy để cho việc rút quân được tốt đẹp theo thỏa thuận ngầm với Trung Quốc, và để giăng bẩy cho Bắc Việt trong kế hoạch bỏ con tép để câu con cá, nên Mỹ đã cúp bớt viện trợ súng đạn cho VNCH.

- Về phía Việt Nam Cộng Hòa thì Mỹ hứa là sẽ thông qua quốc hội về việc trợ giúp ngân khoản cho VNCH để tự bảo vệ lấy mình. Lời hứa này có thật hay không? thì chỉ có cựu Tổng Thống Nixon rõ mà thôi !

- Bắc Bộ Phủ với trình độ quá kém, bỗng dưng chiếm được miền Nam một cách quá dễ dàng, lại sợ bị trả đũa như hồi tết Mậu Thân 1968, nên vội vàng bốc vác mọi thứ chở về miền Bắc, lại không hiểu là Mỹ chơi cái trò gì đây? nên cách hay nhất là bỏ tù tập thể các sĩ quan, viên chức của chính phủ miền nam để phòng ngừa hậu hoạn. Đây là cái ngu xuẩn nhất của Cộng Sản, thay vì hòa hợp hòa giải dân tộc, cả hai miền cùng nhau xây dựng đất nước sau chiến tranh, thì Việt Cộng lại dương dương tự đắc nhào vào xâm chiếm Campuchia, đất nước đã kiệt quệ sau 20 năm chiến tranh lại càng kiệt quệ thêm. Nếu như Cộng Sản khôn ngoan thì đã lưu giữ các chính khách miền nam đang ở lại trong nước, mời họ tham gia trong chính phủ mới với cái tên gì đó do Cộng Sản tự đặt ra, thì tình hình đất nước chắc chắn phải đổi khác, vì lúc đó Việt Nam đang được quỹ tiền tệ Quốc Tế cho vay mượn một số tiền lớn để tái thiết Quốc Gia sau thời hậu chiến. Nhưng Cộng Sản toàn là những kẻ ngu đần trị nước nên đã không biết lợi dụng điều đó để đưa đất nước đi lên, ngược lại đưa đất nước xuống vũng bùn.

 - Quan điểm của miền nam vào thời đó khác với bây giờ, Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã quá tin vào sự kết nghĩa đồng minh với Tổng Thống Nixon, cứ nghĩ rằng nắm được Tổng Thống Mỹ là nắm được tất cả, nên đã không xem trọng chuyện hành lang chính trị tại quốc hội Mỹ. Sau vụ Watergate, Nixon thoái vị, miền nam không còn chổ dựa, quốc hội Mỹ đã làm ngơ khi VNCH yêu cầu trợ giúp một số ngân khoản để tự vệ. Vì vậy quân đội VNCH đã không có đủ sùng đạn để cầm cự. Trong lúc đó thì cả Nga Sô lẫn Trung Cộng lại thắt lưng buộc bụng dồn thêm vũ khí, chiến cụ cho miền bắc.

 - Chính ngay Cộng Sản cũng không ngờ rằng, họ chiến thắng miền nam dễ dàng như vậy, vì chiến dịch tấn công miền nam vào hồi mới bắt đầu có tên ‘Cuộc tổng tấn công mùa xuân 75“. Đến khi tiến gần vào Sài Gòn mới đổi thành “chiến dịch Hồ Chí Minh“, đủ cho thấy rằng Cộng Sản không ngờ Mỹ thật tình bỏ rơi miền nam như đã bàn định với đàn anh Trung Cộng của họ.

 - Cái tội của miền nam là quá tin vào đồng minh và cựu Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu đã bị cô thế vào lúc đó, một phần khủng hoảng tinh thần bởi những sự rút quân, mất các tỉnh; một phần sợ bị các tướng lãnh, phe phái làm phản và các vị cố vấn thì chỉ là thủ hạ thân thích chứ không đủ thực tài.

 - Nếu như vào lúc đó, giả sử Tổng Thổng Nguyễn Văn Thiệu mở một buổi tiệc mời các vị đại sứ của các nước đến tham nghị, lẽ đương nhiên trong đó có các nước đã tham dự trong hiệp định Paris, và bàn luận với một vị tướng lãnh trong kế hoạch chịu trách nhiệm là đã tự ý làm phản, rồi vị tướng này sẽ giữ lại tất cả các vị đại sứ đó, đưa ra đảo Côn Sơn hoặc đưa về vùng 4 chiến thuật, một mặt thì báo cho thế giới biết là cần phải bảo vệ họ, một mặt thì áp lực các nước phải giúp VNCH, và một mặt thì nói thật với các vị Đại sứ là cần họ giúp đỡ cho miền Nam, nhất là Mỹ, vì bằng chứng Đại Sứ Graham Martin tuy bị hối thúc từ Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, nhưng ông đã ra đi cuối cùng vì muốn cứu thêm những người Việt-Nam. Nếu được các vị Đại Sứ giúp đỡ thì chắc chắn rằng Việt Cộng không dám làm lớn chuyện, vì lúc đó bắt buộc các nước phải can thiệp, Đại sứ là vị đại diện, là sứ giả của họ, nên họ không thể nào để cho sứ giả bị chết. Nếu sự việc có bể ra thì vị tướng này sẵn sàng hy sinh để chịu trách nhiệm về sự việc đã làm, chắc chắn sẽ có nhiều vị anh hùng sẽ đứng ra, như tướng Nguyễn khoa Nam, Lê văn Hưng v.v… Đồng thời Tổng Thống là vị tổng tư lệnh tối cao, ra lệnh cho tất cả các binh sĩ bỏ Sài Gòn rút về cố thủ vùng 4 chiến thuật, lấy Côn Sơn hoặc Phú Quốc làm tổng hành dinh. Với các binh chủng bách chiến bách thắng như Nhảy Dù, Thủy quân Lục Chiến, Biệt Động Quân cùng các đơn vị Hải Lục Không quân v.v… chắc chắn quân đội Việt Cộng sẽ bị khựng lại, không thể nào tiến thêm một bước.

 - Xưa kia Tưởng Giới thạch bị Trung Cộng dồn ép, bắt buộc phải rút quân về đảo Đài Loan và đã cũng cố ở đó suốt mấy chục năm nay, có sao đâu ? Tại sao chúng ta còn vùng 4 chiến thuật và các đảo Phú Quốc, Côn Sơn mà lại chịu thua vô điều kiện chứ ! Cho dù có thua chăng đi nữa, thì với kế hoạc trên, chịu thua cũng phải có điều kiện và chắc chắn một trong những điều kiện đó là Cộng Sản không thể trả thù hèn hạ bằng cách bắt hết các sĩ quan vào tù mà không biết ngày ra về, làm cho nhiều gia đình miền nam lâm vào cảnh tan nát, ngay đến cả con cái của họ cũng bị trả thù bằng cách lấy lời khai lý lịch, chỉ cần biết là con của “ Ngụy Quân, Ngụy Quyền Sài-Gòn” thì đừng hòng có việc làm, đi học hoặc bất cứ chuyện gì khác.

 - Nếu như có sự cần phải tháo chạy ra nước ngoài, thì cần phải có một Chính phủ miền Nam lưu vong, mới có thể nói chuyện với Quốc Tế, mời các nước tham dự hiệp định Paris xét xử, vì theo hiệp định Paris thì các phe phải ngưng chiến, để tổ chức một cuộc tổng tuyển cử của hai miền Nam Bắc, đàng này Việt Cộng đã vi phạm vào hiệp ước đã ký, và vì chúng ta đã không có Chính Phủ nên không thể nói chuyện đưọc với ai cả, trong lúc đó chỉ có Hoa Kỳ là một trong Ủy Ban Quân Sự bốn bên, là kẻ duy nhất có thể gióng lên tiếng nói, nhưng mà Hoa Kỳ đã đi đêm với Trung Cộng nên giả lờ đi cho êm chuyện. Quả thật VNCH đã bị bức tử, chết trong tức tưởi.

 - Không những VNCH bị chết mà Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam của nhóm Nguyễn hữu Thọ cũng bị triệt tiêu. Cần phải nói rõ Ủy Ban Quân Sự bốn bên gồm có: Hoa Hỳ, VNCH, Bắc Việt và MTGPMN (Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam). MTGPMN là nhóm anh em của Bắc Bộ Phủ, nói cho rõ ra thì cũng tội nghiệp cho những kẻ cầm cầm đầu tổ chức này, đã ngu muội tin lời Cộng Sản Bắc Việt đã hứa, là sẽ đưa quân đội từ miền Bắc vào giúp để giải phóng miền Nam, nhóm Nguyễn Hữu Thọ cũng đã tin lời như vậy, nên mới đầu giải phóng được miền Nam đã giương cao ngọn cờ xanh đỏ treo lên khắp nơi, nhưng sau đó thì bị triệt tiêu thay vào cờ đỏ sao vàng, nhóm Nguyển hữu Thọ cũng như tướng Trần Văn Trà đều bị tước đoạt quyền hành, MTGPMN cũng bị xóa tên, đến đỗi về sau cả Nguyễn Hữu Thọ và Trần Văn Trà đều than khóc: “ Tưởng mình cháy nhà, người ta có lòng tốt đến cứu chửa giúp, ai dè giúp xong thì họ lấy nhà mình luôn”! Bắc Bộ Phủ đã “ba que xỏ lá” ngay cả người anh em của họ!

 - Khi bị Iraq chiếm lấy, Chính phủ của Kuwait cũng đã phải lưu vong, cầu cứu với Quốc Tế, sau đó cũng đã nhờ Mỹ đem quân chiếm lại, vì còn Chính Phủ nên mới danh chánh ngôn thuận để nói chuyện với Quốc Tế, nhưng VNCH thì không, rõ ràng là chúng ta đã mất hết tất cả, ngay cả một tiếng nói cũng không nói lên được. Hành động trao quyền lại cho tướng Dương Văn Minh để đầu hàng vô điều kiện là một hành động sai lầm của Chính quyền VNCH vào thời đó, thật là khác hẳn với sự đầu hàng vô điều kiện của Nhật Hoàng.

 Trở lại câu hỏi: Nếu tướng Dương văn Minh không đầu hàng, thì chúng ta chấp nhận có thể thêm tính mạng người bị nằm xuống, nhưng chắc chắn ít hơn rất nhiều nếu so sánh với số người đã bỏ mình trên biển cả, trong lao tù, đi lao động ở nước ngoài và Việt Nam không phải trở thành tồi tệ như nhóm quỷ đỏ đã cai trị, đã đưa đất nước vào tình cảnh như hôm nay: hàng trăm ngàn người trở thành tù nhân, hàng triệu người phải rời bỏ quê hương xứ sở để ra đi định cư khắp năm châu bốn bể, cả triệu người bỏ thây trên biển cả và nơi rừng thiêng nước độc.

 Cũng cùng người Việt với nhau, danh từ “đồng bào” là ý của tiền nhân nhắc nhở, nhưng họ đã bị đầu độc bởi chủ thuyết Cộng Sản của Mác- Lê, của các để tử nối tiếp là Mao - Hồ nên họ không còn tính người, họ đã quật phá mồ mã của các binh sĩ miền Nam để trả thù cho miền Bắc, đó là điều man rợ nhất mà trong các cuộc chiến của lịch sử nhân loại, chưa một phe thắng nào đối xử với phe bại như vậy, cũng như họ đã xua đuổi các thương bệnh binh của VNCH ra khỏi các bệnh viện, mà không đếm xỉa gì tới vết thương của những người này. Họ cố tình xóa bỏ cái văn minh của miền Nam để đồng hóa với sự ngu kém của miền Bắc, bằng cách đút bỏ tất cả những tác phẩm từ văn học, nghệ thuật cho đến âm nhạc, hội họa v.v... Họ sửa sang lịch sử để dạy lại cho thế hệ sau, nhằm che lấp tất cả những điều mà họ đã cư xữ ác độc, mọi rợ đối với những người đã từng tham chiến trong hàng ngủ miền Nam

 Cũng sự đầu hàng đó, đã đưa Việt-Nam trở thành một trong những quốc gia nghèo nhất, tham nhũng nhất thế giới, cũng sự đầu hàng đó đã đưa người dân trở thành nô lệ, hàng vạn thiếu nữ đã bị bán ra ngoại quốc, hàng trăm ngàn thanh niên bán thân đi lao động cho nước ngoài. Bốn ngàn năm lịch sử của Việt Nam, chưa bao giờ người dân phải sống trong cảnh đọa đày như vậy.

 Nhà Nước Cộng Sản đã không làm được điều gì mang lợi ích đến cho nhân dân trong suốt hơn 30 năm cai trị. Trước 1975 miền Nam đã chế được xe hơi mang nhãn hiệu là LaDaLat do cơ xưởng tại Đà Lạt chế tạo ra, trong lúc đó thì miền Bắc chẳng làm được cái gì cả ngoài sự mang cái túi rách để xin xỏ hai đàn anh là Liên Xô và Trung Cộng. Miền Nam Việt Nam vào thời đó chỉ đứng sau Nhật Bổn, và là đàn anh của vùng Đông Nam Á, hơn xa các nước Mã Lai, Thái Lan, Singapure. Nhưng sau 1975 chỉ vài năm dưới sự cai trị của Cộng sản, Việt Nam đã đi lùi lại cả nữa thế kỷ, được xếp hạng nhất thế giới về “ nhiều xe đạp”, và mới đây sau 30 năm cai trị, Việt Nam cũng chiếm giải hạng nhất thế giới về “mua xe gắn máy từ nước ngoài”, họ không biết xấu hổ khi không làm ra được một cái gì cho đất nước. Duy có một điều họ đã làm được, và đã tranh nhau mà làm, đó là vơ vét của cải của nhân dân, của các Việt Kiều vì hiếu đạo, tình nghĩa mà đã gởi tiền về cho thân nhân. Cộng Sản dã nhờ vào đó để mà sinh tồn, đưa con cái của họ ra nước ngoài mua nhà, sắm cửa, vì đồng tiền bốc lột, tham nhũng đâu có đổ mồ hôi sôi nước mắt ! Việt Cộng quả là những kẻ ngu xuẩn nhưng được thời, Việt Nam ngày nay chỉ là bộ mặt bên ngoài với sự đầu tư của ngoại quốc, 

Ba mươi tám năm trôi qua, những chiến sĩ năm xưa của Quân Đội VNCH đang dần dần trở thành các cụ già, tóc bạc.  Tuy ở nước ngoài đời sống có phần sung túc hơn, nhưng trong lòng vẫn còn mang nặng những nỗi niềm u uẩn trong tuổi xế chiều, mỗi khi nghĩ về non sông, đất nước…

Viết tại phố núi một buổi chiều buồn.

(Chính Việt)
◾◾◾◾◾
Trí Nhân Media

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét